Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá
15/10/2015
– “Cu bò…hề hề…bà…bà… dậu ..dậu…… ma ..may … mướp….”
…
Cu bò là cái cách Cò gọi em =.= còn đằng sau thì em đếu hiểu gì
– Gì á Cò, nhà cháu có trồng mướp đâu (nghĩ là xin mướp, bà này hay xin rau nhà mình về nấu mà..)
– Khô… dậu… dậu.. bà…
Nói rồi chỉ lên bàn thờ …Giờ thì em đã hiểu ý bà Cò là thằng Cu bò này may có bà Dậu.. gì đấy . Em bủn rủn tay chân, đường niệu như mất kiểm xoát chỉ trực thở mạnh là có thể vãi đái ra bất cứ lúc nào Chính là bà già gánh chuối sáng hôm nọ, không thể lẫn được, thảo nào bữa đó thấy quen quen. Bà Dậu cũng là bà mẹ cô Cò đã mất được mười mấy năm rồi, từ lúc em còn bé tí, và thực sự bị ám ảnh bởi cái chết của bà, cũng là già yếu bệnh chết thôi nhưng cơn bệnh của bà em cũng không rõ là bệnh gì, bòn rút da thịt bà chỉ còn da bọc xương. Nhỏ nhỏ theo mẹ sang thăm hỏi mà em ám ảnh suốt, về sau mấy ông coi bói bảo bà trên trần khổ xuống dưới lại sướng, còn được cái chức giữ ngõ cái xóm mới này. Cũng vì thế thủa nhỏ e rất ít đi chơi tối, em sợ lắm nếu có đi thì về đến đầu ngõ chỗ cổng nhà bà là cứ ngồi đợi có người qua em mới dám đi, cứ ngẫm đến cái hình hài tong teo của bả mà e lại xoắn hết cả đít.
Người ta nói người sắp chết hay thấy đủ thứ kì lạ, gần đây với em không phải nhiều mà là quá nhiều rồi, chẳng có lẽ… Dù sao bà ấy cũng tốt, chắc là chỉ là lên báo cho con cháu điều gì đấy thôi, hồi bé bà hay gánh chuối đi bán em còn hay đứng đón cổng xin bà mấy quả bị chuột gặm mà . Cơ mà vẫn sợ, chẳng nói chẳng rằng thui thủi quay về nhà ngồi như thằng mất hồn. U em thấy thế cũng lấy làm lạ gặng hỏi có chuyện gì hả con, cơ mà e chẳng biết nói thế nào…
– Mai con xuống Đông Anh mẹ ạ.
– Xuống làm gì sớm thế con, nghỉ ngơi thời gian đã.
– Không đi làm cái gì con khó chịu lắm
– Ừ, tùy mày…
…
Em chán ngấy cái cảnh âm dương lẫn lộn này lắm rồi, muốn đi đâu đó một thời gian, đã có lúc em có ý định nương nhờ cửa Phật một thời gian nhưng rồi lại thôi sống tách đời quá cũng không được. Đành xuống đỡ đần anh chị dưới Đông Anh, phần là để đỡ có việc làm đỡ nhàm phần là để dựa vía ông anh rể. Ônganh em là dân xã hội, cũng gọi là có tiếng tăm ở đất đấy, đệ thì không nhiều nhưng anh em thì rải khắp từ Bắc vào Nam, cầm tinh con chó béc(1982) cơ mà hùng dũng như Quan Công vậy. Thêm 1 lí do nữa là bà chị em trước giờ hay kể có theo phò một bà thầy cao tay, công việc từ gia đình cho đến làm xã hội lô đề bảo kê đều nhờ bà này mách nước để cửa dưới của trên được thông suốt. Tức là việc thờ cúng từ ma quỷ đến thần thánh họa phúc thế nào bà này đều chỉ cho. Em tính xuống hỏi bả xem có biết cách nào giải cái duyên âm hay cái nợ nần này ko, may ra nếu bà cao tay thật sự thì e sống, còn không thì em phó mặc cho trời luôn, riêng Tám Bìu thì e ko trông mong gì nữa rồi, nó mạnh bùa ngải chứ đồng cốt ma mãnh nó cũng ngu lắm chỉ biết qua qua thôi. Giờ này e còn kể dc cho các bác thì các bác chắc cũng hiểu là ngày đó em cũng đã may mắn vượt qua cái khoảng sóng gió ấy, cái khoảng 3 4 tháng Tào Ka biến mất khỏi voz forum ấy.
Lại nhắc đến Tám Bìu, hắn vẫn ở phòng em suốt từ hôm em về chẳng rõ có ngồi nghĩ cách giúp em hay không hay lại tối ngày tá lả online. Chỉ nghe mấy đứa nhỏ trong xóm kể hắn ngày ngủ đêm lại mò dậy ra ngoài, chẳng rõ là đi đâu. Giờ chỉ cần Tám gọi được con nhỏ về rồi ba mặt một lời với nó nói rõ cái cớ mình mang nó ra đường cũng chỉ muốn tốt cho nó, muốn nó có bạn, muốn nó dời bỏ cái chỗ tù túng xó nhà vệ sinh ấy. Bữa xuống Hà Nội vì nóng ruột muốn xem Tám nó làm được gì chưa nên em một mạch phóng sang Nhổn luôn chứ chưa về Đông Anh ngay hôm đấy. Vả lại em cũng chưa đóng tiền phòng cho ông chủ nhà nữa, về có tuần mà ổng gọi quấy đòi tiền phòng hoài nghe điếc đít xuống trả mẹ phòng luôn, còn gì lưu luyến nữa đâu, cả con Cầm cũng bỏ em đi rồi Xuống vội cũng chẳng thèm báo với Bìu 1 tiếng những cũng vì thế mà em chẳng thể ngờ được hôm đó là hôm em biết được quá nhiều sự thật phũ phàng… rằng sống ở đời không phụ người chắc gì người không phụ ta…
Thôi định viết dài cơ mà qua xem bóng đá mệt quá tối nay định viết thêm mà ko còn sức
Part 11:
Sáng sớm xách ba lô lên và đi, Hà Nội thẳng tiến…-Tám, Tám ơi… Tám Bìu ơi… Dm ông làm cái đéo gì đấy, mở cửa cái nào
-…
… Mọe, anh vừa ngủ được 30’ … blah … blah…
Bìu nói gì em không còn nghe nữa, em đang choáng ngợp bởi cái vẻ đẹp hoa mỹ ấy, quá trời là hoa luôn. Từ cái hồi em ở cái phòng này em nghĩ nó không thể nào bẩn hơn được nữa, nhưng thằng bạn cứt cùng phòng đã một lần thay đổi sũy nghĩ của em, cái hồi mà e mới đi từ Thanh Hóa về ấy, ấy thế mà thằng Bìu đã làm em thay đổi suy nghĩ một lần nữa… oimeoi ngoài cái chỗ nó nằm với cái bàn máy tính ra thì ko chỗ nào la ko mốc. Tiết trời ẩm thấp cộng thêm cái thói ăn nằm tại chỗ của Tám Bìu khiến cái phòng e giờ là một màu xanh lơ huyền diệu, thêm mấy mảng đỏ vàng trên cái nồi cơm nguội, và kinh dị nhất là cục shit mọc lông trong bồn cầu.
– Ối dm ông Bìu ơi là ông Bìu ơi, ông vào hốc hộ tôi cục shit này cái….
– Bồn cầu tắc rồi, ko có nước tao giật làm sao.
– Ông đéo biết ra ngoài múc lấy chậu nước mà đổ vào à
-… ờ thì… tau có ở nhà bao giờ éo đâu.
– mọe!!!!……
Lí do vl, đêm đi chơi ngày về ngủ, cơm canh thối nát ra đấy mà cũng ngủ dc. Dm ông. Không vì cuối tháng trả phòng thì tôi kệ mẹ cho ông ngửi luôn.
Nói rồi hắn ngủ luôn, để mặc em lăn lộn vs đống ô uế, nào là mì tôm ăn 5 ngày chưa rửa, nào là cơm nguội mốc xanh mốc đỏ hốt về cho thằng Bìu làm tương luôn. Đang dọn dẹp thì e nhặt dc mấy cái hình, hình 2 thằng giám đốc em, hình vài ông nữa có cả mấy ông bên PVME hình như đều nằm trong dự án lọc hóa dầu Nghi Sơn và… đẹt, cả cái ảnh thẻ của em… Thoáng giật mình vì sao thằng Bìu lại có ảnh của mình, lại cả ảnh mấy ông kia nữa làm éo gì. Lật qua sau thì… ngày tháng năm sinh địa chỉ đủ cả, sao giống cái trò em sai con Cầm đi trêu lũ bạn quá. Chẳng có lẽ… mà chắc chắn mẹ rồi, thằng này nuôi ngải bấy lâu nay cái trò thư ếm hại người hắn quá giỏi rồi. Chứ chẳng nhẽ cầm ảnh anh em rồi cúng cho âm binh đi theo bảo vệ à, chuyện này hắn chưa từng nhắc, hắn cũng đâu đến mức tốt bụng thế. Những ông kia toàn những ông to, từng thuê hắn và đội thợ của hắn làm, nhiều ông thiếu lương anh em, bạc đãi đâm ra cái chuyện ăn cắp vật tư, triết trộm xăng dầu nó là chuyện quá là bình thường luôn. Ngay cả ông sếp em cũng nợ đội hắn vài chục triệu khất lần khất lượt hứa lên hứa xuống, thế mới sinh ra cái chuyện ngày ngày e ở văn phòng đại diện công nhân đến đòi nợ như cơm bữa, nó dọa đập cty, cướp máy, gọi công an kinh tế trò gì hù dọa được nó đều mang ra hết. Khổ nỗi em là thằng làm thuê, tiền chẳng đến tay quyền chẳng có, ừ thì dm chúng mày cứ phá việc anh gọi công an anh cứ gọi, ấy thế mà đôi ba tháng rồi quen nhau đâm quý, cứ đến đòi nợ hỏi han bao giờ sếp vào là tụi nó lại lôi e đi nhậu. Thằng Bìu thì tuyệt đối ko, ko dọa dẫm, ko cấu kỉnh, thậm trí rất nhiệt tình và luôn giúp đỡ, dù hắn là thằng bị nợ lương nhiều nhất, nợ cả tiền anh em của hắn. Thật khó hiểu khi mà cả cái làng Mai Lâm nhà nhà đền bù, người người dự án ai nấy đều có một chút đất đền bù có nhà đến vài tỉ, kẻ ít cũng trăm triệu ăn tiêu, duy chỉ có Tám Bìu nhà trong mé đồi chẳng có một xuất nào hết, đất dự án chạy qua sau nhà hắn chẳng chịu cắt nhà hắn lấy một phân. Không ấm ức, không ganh tị, củng chẳng lấy làm buồn rầu gì cả. Giờ thì hiểu rồi, cái cục tức trong lòng mới là cái cục tức lớn chẳng nôn ra được, và cái tính trầm mặc của hắn hẳn kẻ luyện tà nào cũng có đó là chữ nhịn, nhịn là nhục chứ không phải nhịn là nhẫn. Nam Tông đạo lại nổi danh với các món nghề độc địa, hắn chắc cũng chẳng vừa, cái vụ thằng Lâm L trộm chó và cái chết của nó có phần nhanh hơn các bạn nghiện khác ít nhiều cho ta hiểu hơn Tám Bìu- một kẻ xứng với 3 chữ “âm” : hâm dâm thâm. Giờ thì cũng không khó hiểu vì sao tất cả anh em công ty từng thằng từng thằng một bỏ của chạy lấy người, để lại mình e ở cái đất gió rừng ma cỏ ấy, có lão Đ yêu chim hơn vợ mà đến lúc về cũng chẳng kịp mang theo chỉ kịp gửi lại một câu “chú nuôi giùm anh” . Cả cái bóng đen núp sau tường vườn, cả con rắn chui trong chăn, cả mấy cái bóng đèn thi nhau cháy, tiếng chân người dưới bếp …. nghĩ lại rùng mình. Hắn đã gét cái cty này thì hắn gét tất, gét cả, gét không trừ một ai hết. Cười nhạt, ngẫm bao năm nay mình là kẻ đa nghi mà chẳng đề phòng được mấy đứa mặt dở dở ngu ngu như Tám, như con Cầm,chỉ ngậm ngùi rút ra một điều “đôi khi ngu cũng là một lợi thế” .
Họa tự chuốc chưa giải được, giờ lại biết mình còn bị ám hại nữa. Chẳng nghĩ nhiều, xách balo lên … lại đi, không quên cầm theo cái ảnh của mình để lại đống ảnh kia đúng chỗ cũ để nó khỏi nghi ngờ. Trước lúc đi không quên thắp cho con Cầm cây nhang cắm luôn vào cái chậu ngải, tưới cho nó chén nước, dù gì thì cũng quen biết nhau một thời gian dài và cơ bản là nịnh được nó lúc nào thì cứ nịnh thôi, cũng chẳng biết nó còn ở đấy không nữa… thôi đi…
Ngày đầu tiên ở với anh chị, chẳng kịp bận tâm về chuyện con Cầm hay thằng Bìu nữa, em được các anh đón tiếp bằng 2 con lợn mán 2 vò râm dương hoắc, phải nói là say cả chấy nằm tại trận. Và tiếp theo những ngày sau đấy tần suất là 2 ngày một trận nhỏ ba ngày một trận lớn, đến ăn sáng với mì tôm rau rền cũng rượu . Công việc đầu tiên của em ở đây là trông xe ở cổng chợ, vì chợ này gần khu công nghiệp nên cũng khá là đông, anh chị quản lí cái chợ này cũng kiếm khá nhưng anh em ăn nhậu kinh khủng khiếp quá đâm ra cũng chẳng dư dả là bao. Em trước kia còn đi học đại học cũng có đôi lần nghỉ hè sang phụ a chị trông xe nên cũng ko bỡ ngỡ, thậm trí mỗi lần như thế e lại được dịp thay tính đổi nết, từ 1 thằng nhu mì bi lụy đã tu luyện lên mức trẻ trâu siêu cấp. Ừ thì cũng có thể coi là thánh ở cái chợ đấy, hét một tiếng là phải nghe, hét 2 tiếng không nghe là có thể * bụp* nhưng e chưa có bụp ai bao giờ có quát người thôi. Ai chưa làm nghề trông xe thì chưa thể biết cái khó của họ, nhiều bạn rất gét thái độ cũng như sự hách dịch của team trông xe đúng ko, chỗ khác e ko biết nhưng chỗ e đấy là luật, nói nhẹ nhàng lịch sự 1 lần xin lỗi thì ok, nói tục cãi thì chửi nếu không im thì *bụp*. Không chỉ riêng việc trông xe, thu thuế, quản lí, xếp chỗ… thường thì ko ai dám cãi cả, vì ở đây anh em xã hội cả, đủ thành phần họ có thể cực tốt với anh em sống cực kì quảng đại nhưng vì LUẬT họ có thể bỏ qua mọi cái anh hùng sĩ diện để bạt tai 1 đứa con gái chỉ bằng tuổi cháu mình, hoặc có thể xử đẹp 1 cậu ngông nghênh bố đời nào đó để thị uy. Dân chợ búa ở đấy nể ông anh em lắm nên cũng ko ai làm căng gì, ai cũng theo luật mà làm, họ tôn trọng cái luật bất thành văn đấy hơn là sợ, vì ở cái đất trăm dân thiên hạ này phức tạp lắm. Bà chị e là người trực tiếp quản lí cái chợ này tốt tính, khéo ứng xử, xưa kia rất nhu mì có thể gọi là tồ cũng dc; giờ thì khác rồi …thét ra lửa .Em cũng hiền hiền mà đi đâu người ta cũng kiêng nể, họ nể anh chị thì đúng hơn, e thề là với 500K em đi chợ đấy về mở tiệc ăn nhoe nhoét nhòe nhoẹt luôn, ko bao giờ phải mua hớ cái gì bao giờ, thậm trí họ còn bán lỗ, có cái gì ngon mới lạ đều nháy mấy ông anh một tiếng chủ yếu là để lấy lòng anh chị dễ bề nhờ vả. Giờ em sang cũng vẫn thế, cơ mà tiếc là em xích mích với anh chị rồi ko ở đấy nữa ...DOWNLOAD