Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá
11/10/2015
Part 10: Giải thoát (2)
Phía ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng len lõi của mặt trời sớm, có lẽ nãy giờ tụi tui đã không quan tâm nhiều tới giờ giấc nữa rồi. Sau nhiều chuyện đã xảy ra với thằng Q, thằng P, tui lại thấy mình có một chút gì đó may mắn. Vì ít nhiều chắc tui cũng là người ngoài cuộc. Tui quay lại thì đã thấy thằng Q gác tay lên trán ngủ từ lúc nào. Bây giờ thì nó là người mà có nhiều tâm sự nhất lúc này, tui cũng chả biết phải làm sao. Thằng P thì đã lăn ra ngủ lại, con miêu cũng yên giấc trên người đó. Tui cũng chẳng phải làm gì nữa, bây giờ cũng đã đến lúc ngủ một giấc sâu……
Mở mắt dậy thì cũng đã 11h trưa hơn, nắng chiếu thẳng vào mặt nên không thể nào không tỉnh được. Nhìn quanh thì thằng Q đã mất tích, thằng P thì đang đứng ngoài sân, giống đang tập thể dục . Tui leo vào đánh răng xong rồi phóng ra ngoài cũng quơ tay quơ chân vài đường xong mới lên tiếng:
– Khỏe chưa mày?
– Ừ, cũng đỡ đỡ rồi.
– Tốt, lỡ có gì tao lại tốn tiền thuốc.
– Cám ơn mày, ít nhiều hôm qua cũng nhờ có tụi bây
– Ơn nghĩa gì, cho tao chầu bún thịt nướng đi
– Ừ xíu đi.
– Mà thằng Q đâu, bà 3 nữa??
– Đi rồi, đi đâu sáng sớm.
– Ờ..
– Đỡ tốn.
Thằng P dứt câu thì cũng nhắm mắt lại hít thở, hít lấy hít để cứ như là để dành, sau này có dịp lấy ra xài hay sao đó. Xong hai thằng thay cái quần đùi rồi dông ra cái tiệm bún thịt nướng thơm phứt. Vẫn là một mùi hương không thể nào bỏ qua được, đúng là ở dưới quê ăn có vẻ dân dã và ngon hơn. Bà chị bún thịt nướng vẫn ríu rít như trước, chỉ có điều không có thằng Q nên bả ít tiếp chuyện hơn. Bả đưa cho 2 phần bún rồi quay đi tiếp tục bán. Ở dưới quê mà đông khách như thế này thì cũng sướng, đủ sống qua ngày thậm chí còn dư. Loay hoay một hồi thì 2 đứa cũng kiếm ra một cái bàn trống.
– Móa, đói vãi mày ơi.
– Ừ, tao ăn ở đây hàng ngày mà không ngán mày ơi – thằng P nói
– Sướng vãi
– Mày làm như TP thiếu lắm
– Không thiếu nhưng đâu có ngon vầy, mắc thí mịa.
– Ừ, thôi ăn..
Nhâm nhi một hồi thì hết ngay, đúng là sức ăn nhanh. Mà được cái ăn hết phần bún này cũng no chứ không còn thèm như chỗ khác bán. Rẻ mà ngon. Xong, 2 đứa chạy ra mua một bịch thuốc cho thằng P. Nó kêu uống cho đỡ, chứ nó cũng còn thấy hơi mệt mệt. Rồi nó chở tui đi một đường về nhà, lúc đầu thì thấy lạ, chứ lúc sau thì mới biết là cái đường tắt lúc trước thằng Q đã có chở đi tui rồi. Chắc nó âm mưu hù tui
– Mày chở tao đi đâu lạ vậy P? – tui giả bộ
– Hề hề, cho mày qua campuchia luôn con
– Ờ.. đường qua campuchia có nghĩa địa không?
– Ủa, mày cũng biết nữa hả
– Thằng Q chở đi rồi
– Hèn gì, làm tao tính chơi một vố
Thế là nó buồn thui thủi mà tiếp tục chạy, được một đoạn thì đã tới cái chỗ rừng cây với mấy nấm mộ chi chít. Đã nhìn một lần rồi mà giờ nhìn lại vẫn còn hãi hãi. Không biết lỡ mà có chuyện gì xảy ra ở đây chắc có khi đái ra quần. Chưa kịp dứt câu thì tự dưng xe thằng P tắt máy, làm cái đầu của tui đập vô lưng nó một cái “chách”.
– Mày lái xe cái kiểu %@#%&$# gì vậy?
– Đếu biết, tự nhiên tắt máy rồi, xuống xuống.
– Đề không được thì đạp thử coi
– Ừ để tao đạp
Nó hì hục tới hì hục lui cái xe cũng không lên máy, chắc bị gì đó mà tui cũng chả rành. Nó đạp mõi tới lượt tui, xong tui mõi tui quăng xe đó luôn. Đảo mắt quanh một hồi thì bây giờ là trời giữa trưa, nắng gay gắt, chỉ có chui vào trong mấy cái cây cổ thụ kia tránh nắng, mà có cho tiền tui cũng không vào. Nhìn nãn chết mồ, tự nhiên đang “ngắm” quang cãnh thì có tiếng nói cất lên:
– Ủa, tụi con làm gì ở đây giờ này?
Tui với thằng P mới ngó mặt lên, thì một bà già tầm 60 trở lên, đang đi chậm chạp tới chỗ hai đứa tụi tui. Nhìn thử qua bên thằng P thì nó cũng lắc đầu, có vẻ như nó cũng không biết bà này. Bà lão đó thấy lạ nên tiếp tục lên tiếng:
– Sao bà hỏi mà không trả lời?
– Dạ.. xe con bị tắt máy, ko đề được – thằng P lên tiếng
– À.. xui hông đa, thui tụi bây dắt xe vô sát lề đường chứ dựng ở đây coi chừng xe nó hút banh xác tụi bây.
– Trời, bà nói ghê quá bà
– Tao giỡn tụi bây à, cách chỗ tụi bây đứng vài bước là đã từng có 2, à không 3 cái xác nằm đó đó.
Vừa nghe tới đây, tui phản xạ tự nhiên nhảy lên một cái. Thằng P cũng tắt máy xe rồi rồi bước lại gần chỗ bà già đứng, ngó nghiên qua ngó nghiêng lại một hồi thì mới bình tâm mà nói chuyện tiếp:
– Sao bà biết?
– Tao có mặt trực tiếp ở đây lúc tụi nó bị tông luôn kia.
– Thế chuyện sao, bà kể tụi con nghe thử, giờ xe hư cũng chả đi được. – tui lên tiếng
Bà già đó lót dép ngồi xuống đường, tụi tui cũng lót dép theo sau khi thằng P dắt chiếc xe vô lề. Đại khái câu chuyện thông qua lời kể của bà già đó là như thế này…
~~~~~~~~~~~~~
Cách đây 4,5 tháng về trước, bà lão này còn gánh hàng rông đi bán mấy cái bánh tráng, hay xoài sống, ổi sống. Lúc đi về tầm 5h chiều, thì đi bằng đoạn đường tắt này. Đang gánh gánh đi bình thường tự nhiên như bao buổi chiều khác thì phía sau lưng có một chiếc xe gắn máy chạy vụt lên đằng trước. Lạng lách một cái thì bà già này mới ngã ra đất, chưa kịp đứng dậy chửi thì ở phía trước đã nghe một tiếng:
– Á á á á ….. “Đùng” – (không phải á đù )
Trước mặt bà già là một chiếc xe ba gác tông thẳng vào cái cặp nam nữ đó. Người nữ văng qua bên hông đường, đập mặt thẳng vào một cục xi măng, còn người nam thì văng lên đằng trước xe, đầu đập thẳng xuống đường mà chết ngay. Chiếc xe vang lên tiếng vặn ga như ai oán rồi tắt hẳn. Người chạy xe ba gác thì dừng lại bước xuống coi thử mấy người mới vừa bị tông, xong lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó. Một hồi sau thì có người tới, cấp cứu và cảnh sát đều có đủ. Mọi chuyện phía sau thì không biết, chỉ biết là hai người bị tông thì không có giấy tờ tùy thân, cũng là người lạ với cái huyện này. Giống như là từ chỗ khác tới làm ăn, hoặc thay đổi môi trường sống. Nhưng đáng tiếc là chưa kịp làm gì cả thì đã bỏ mạng nơi đất người. Không chỉ là 2 người đó, mà còn có đứa con trong bụng người phụ nữ nữa…
Vì để giúp cho họ siêu thoát và yên ổn, thì bà già này mới tình nguyện là chăm lo mồ mả dùm cho họ. Đặc biệt là một thời gian sau này, lúc chỉ mới đắp đất sơ cho họ, thì có một con chó chuyên lại cào đất ra. Y như nó ngửi được mùi thịt, bà già này đã từng dùng cây đập con chó đó cả chục lần nó mới bỏ đi. Có một bữa thấy cái mộ của người phụ nữ bị con chó đó bơi móc lên thì bà mới lấy đất lắp lại, khi mà sửa sang lại thì bà mới phát hiện là xác người này đã mất đầu. Chỉ còn cái thân…
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mọi chuyện cứ thế, dần dần thì không còn ai quan tâm nhiều, chỉ có bà già này chăm sóc cái nấm mộ đó thôi.
– Thế họ nằm ở đâu hả bà? – tui hỏi thử
Bà già mới đứng dậy, tui cũng đứng dậy theo, bả mới chỉ vào cái góc đó. Tui đang nhìn rồi gật đầu, nhưng không ngờ, cái chỗ đó chính là chỗ lần trước tui thấy có bóng dáng người con gái xuất hiện, lúc mà tui đi với thằng Q. Không lẽ là họ vẫn còn chưa siêu thoát hay sao mà vẫn còn hiện về. Tui nuốt nước miếng một cái, rồi thở nhẹ. Thằng P thì đã cúm, nó lật đật đứng dậy đề cái máy xe, thì hên sao lúc này đã được.
– Thôi bà con về
Chào hỏi bà già một cái, thằng P cũng gật đầu chào bà rồi hai đứa phóng về nhà. Đoạn đi trên đường tui cũng chẳng dám ngước đầu lại nhìn, chỉ hỏi thằng P:
– Sao mày ở đây mà không biết hả?
– Không, nếu đúng thì có nghe sơ, mẹ tao có nói, nhưng lúc đó tao chở hàng đâu có ở nhà thời gian đó.
– Ừ…
Phía sau lưng tui như có một con gió nhè nhẹ, đang thổi từ từ vào cổ tui. Mấy cái cây xung quanh cứ xào xạc xào xạc nhìn mà rợn da gà. Thằng P chỉ biết tăng tốc mà lao như bay về nhà. Trãi qua một đoạn đường không dài lắm cũng đã về tới nhà. Thằng Q thì thấy ngồi trông nhà, còn bà 3 tui cũng chẳng thấy đâu…
– Về lâu chưa mày?
– Cũng tạm, tụi bây đi đâu lâu zị?
Lúc này tụi tui mới kể chuyện cho thằng Q nghe, thằng Q trầm tư một hồi thì nó cũng nhăn mặt. Nó cũng chẳng hề biết, tại nó cũng ở thành phố. Xong nó mới nói:
– Thôi kệ, cũng tội mấy người đó, nhưng tối nay bắt đầu nè.
– Bắt đầu gì?
– Đào u đất lên, và chuẩn bị tìm sự thật
– Bà 3 đâu rồi
– Đang chạy mua đồ về cúng
– Chứ sáng giờ mày với bà đi đâu vậy?
– Đi xin an lành thôi, thôi không có gì đâu.
– Ừ
Không nói nhiều nữa, nguyên đám mới lăn ra ngủ một giấc. Đang yên giấc nồng thì có thằng mới lay vai tui:
– Dây, chuẩn bị hành sự
– Hành sự gì..để tao ngủ
– Ờ mày ngủ đi con, xíu vong nhập tụi tao ếu cứu đâu
– Ơ..
Nghe đến đoạn này thì có buồn ngủ cỡ nào tui cũng phải ngồi dậy. Rửa mặt một cái, hình như tui là cái đứa mà ngủ trâu nhất đám. Nhìn thì đứa nào cũng tỉnh như sao hết rồi. Thằng P vẫn còn ngang ngán, chắc nó còn sợ chuyện hôm qua. Bà 3 cũng đã về, cũng đang dọn đồ gì đó. Thằng Q thì mặt nó biểu cảm nhất, tại nó sợ, nếu đúng là pé T thì nó là người buồn nhất. Nó vẫn không hiểu sao pé T lại hại tụi tui. Thật sự thì không phải có một mình nó không hiểu, ở đây đứa nào cũng không hiểu cả. Được một hồi, bà 3 mới đi xuống, đưa cho ba đứa ba cái vòng đeo tay, nói là để tránh vong hại. Thằng P thì sướng hơn, được thêm một cái vòng cổ. Nhưng để tránh bị hoảng vía, thì bà 3 dặn là phải bình tĩnh. Hôm nay nếu được thì bà cầu siêu luôn, dù là pé T hay ai đi chăng nữa bà cũng phải giải.
Ba đứa xách đồ ra ngoài, nào là cuốc nào là xẻng, xui một cái, trời đã bắt đầu nhiễu hạt trở lại. Dự là tối nay lại dính mưa. Bà 3 thì vừa đi vừa nhiếu mắt vừa nhăn mặt, và tất nhiên là không thể thiếu nhân vật cuối. Chính là con miêu, khá là chủ chốt. Đang đi nữa chừng thì bà 3 mới khiều vai tui mà nói:
– Con ra đằng sau cái cây kia đứng, để cho Q với P đào được rồi. Chừng nào nghe bà kêu tên con thì con chỉ việc xách cái chén bột này, bôi lên mặt rồi rãi từ từ tới chỗ u đất. Khi tới chỗ thì bôi cái bột này lên mặt Q với P.
– Dạ…
Vẫn đang suy nghĩ thì bà đẩy tui đi nhanh ra đằng kia, tui vẫn chưa biết phải làm gì với cái chén này. Ra đó đứng một hồi thì mới nhớ lại lời bà nói. Nhưng chén một này ít quá, làm sao mà đủ
Thằng Q và thằng P đã đến gần cái giếng một khoảng cách nhất định, tui thì đứng ở phía đằng cái cây chùm ruột nhìn ra và quan sát. Moi thứ đúng như dự tính. Bây giờ chỉ còn đợi 2 tụi nó đào cái đống đất nó lên nữa là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nhưng tui có một linh cảm không lành, hình như có ai đó xuất hiện trong đầu như khuyên ngăn tui hãy chặn 2 thằng Q,P lại….. Lại một lần nữa, mái tóc ngang vai của xuất hiện cùng cặp mắt ấy, như đang tiến gần đến cái giếng….Tui nháy mắt vài phát thì đã biến mất.
Thằng P hạ phát cuốc đầu tiên xuống u đất thì cơn mưa đã bắt đầu nặng hát kèm theo tiếng khóc than của con nít….
Part 11: Giải thoát (3)
– Oa…oa…oa…oa…
Tiếng khóc than của những đứa trẻ như gào thét lên trong màn đêm mịt mù. Chợt tui có một thắc mắc lạ là hình như chỉ có một mình tui nghe được. Biết có phải chăng là tiếng khóc hay chỉ là sự tưởng tượng của tui thông qua tiếng mưa đang rơi nặng hạt trên máDOWNLOAD